Người cùng phố vẫn quen gọi ông là ông Chưởng Tình,
nhưng từ sau hôm ông làm… lễ động phòng thốt nhiên ông ấy mất hẳn tên, rồi đi đến
đâu ông cũng thấy người ta thì thầm… gọi ông là ông Chưởng Giáo.
Nhận đích mình không làm nghề gõ đầu trẻ bao giờ, lần
đầu ông Chưởng Tình còn cho là người ta cợt ghẹo.
Nhưng quả không, những người có tiếng là đứng đắn
xưa nay như ông cụ thân sinh ông cũng gọi ông là “cậu Giáo” thì không lẽ ông cụ
nhà ông cũng chế giễu ông!
Sự thay bực đổi ngôi ấy thật đã làm rối trí ông Chưởng
Tình.
Thì mãi một ngày kia ông mới “khám phá” ra rằng người
ta đã lấy chức nghiệp của vợ ông mà gán cho ông, nhưng độc bụng, không bảo trước
cho ông biết.
Muốn tỏ lòng biết ơn người vợ đã mua danh diện cho
mình, ông Chưởng Tình nhất định ở ra một ông chồng ngoan ngoãn, lễ phép. Sự tôn
trọng, sự mến yêu ấy, ông đem bày hết ra trong mọi việc, những việc hàng ngày của
ông.
Mới mờ đất, còn mắt nhắm mắt mở, ông vội choàng dậy,
khẽ rón mười đầu ngón chân xuống đất, bước ra khỏi giường. Chưa kịp súc miệng,
ông đã đánh thức người nhà dậy đun nước, sửa soạn món ăn lót lòng, rồi tự ông xếp
trước ra bàn đủ phấn, son, gương, lược.
Muốn bà giáo Chưởng chẳng nhỡ giờ, hay nói cho đúng,
muốn bà được ăn ngon, ông Chưởng… Giáo nhường để bà ăn lót dạ trước. Chừng ông
nghĩ: mình ở nhà thì dạ dầy cần gì phải có cái lót, nên cầm đôi đũa dở của bà
Giáo Chưởng, ông Chưởng… Giáo chỉ đưa lên gậm nốt mất cái xương.
Ở trường, bà Giáo ngồi vào bàn dạy học, thì ở nhà,
ông Giáo cũng lên giường học – học cách đo giường! Những truyện thần tiên, những
truyện kiếm hiệp được ông đem ra làm món ăn lót lòng thêm để chờ đến giờ tự tay
ông kê lấy thực đơn cho người ra chợ mua thức ăn bữa sáng.
Cơm trên bếp úp nồi rồi, giờ ông Chưởng… Giáo chờ mong
là giờ nhà trường tan học.
Thoáng thấy bóng bà Giáo về, ông Giáo đã vui mừng hí
hửng, quấn quýt như một đứa bé con.
Ngồi vào bàn ăn, chưa kịp miếng thứ nhất, ông đã có
một câu chuyện “làm quà” cho bà vui lòng. Ông khoe với bà con mèo nhị thể bên
hàng xóm vừa đẻ được hai con mèo con, mỗi con có đủ cả hai mắt, hai tai và bốn
cẳng!
Đỡ tăm nước cho bà rồi, ông còn thu dọn cho bà làm la-xiết.
Rồi buổi chiều cũng như buổi sáng, ông lại lên giường
“học” truyện kiếm hiệp để và lên xe đến dạy học ở trường.
Những chiều tạnh ráo, ông chải đầu thật mượt, bận bộ
áo tây thật mốt, đến cửa trường đón
bà trước lúc buổi học tan. Ông khua can, huýt
còi miệng, đi tản bộ quanh trường, cặp mục kỉnh long lanh, trông đúng cách một
nhà mô phạm.
Đỡ tay bà len lỏi đi trong các phố đông, ông cố nhận
những cái chào của các học trò bà, rồi nhìn dọc nhìn ngang, lấy sự được người
chào làm vinh hạnh. Ông cất tiếng thật to chào lại các học trò, chớ không làm
như bà là khẽ nghiêng đầu đáp, định bụng để ai cũng phải nghe tiếng và cũng để
ý nhìn ông.
Ngoài những việc hàng ngày ấy, ông Chưởng… Giáo còn
có cả những việc hàng tuần, hàng năm.
Mỗi tuần lễ, ông giúp bà làm ngót trăm cái tính cộng,
cộng sổ nốt của các học trò một lần;
mỗi năm một lần ông thu cất những bài chúc văn của học trò đọc mừng bà, viết
trên những tờ giấy vẽ lòe loẹt cành hoa, con bướm.
Ông Chưởng…. Giáo chẳng như phần nhiều người, lấy sự
sợ vợ làm thẹn.
Ông cho rằng người nào nhà “có phước” mới có số thân cư
thê thiếp, lại ra ý khinh bỉ những kẻ “vô
phước”, lấy phải những “con vợ”
ngu đần!
Ở con mắt ông, bà Giáo… Chưởng là một “mảnh giấy giá thú sống”chứng nhận bà đã
có chồng, một anh thợ nặn thật thà và ngoan, một bố máy chế hóa các thực phẩm
ra… phân và tiêu thụ những truyện thần tiên, kiếm hiệp.
LINH PHƯỢNG
(Tác phẩm đăng
trong mục Tập Ảnh, báo Ích Hữu số 2 ra ngày 25 Février – 2 Mars 1936)
©
2012 Blog NXB Tân Dân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét